Bài viết Sự thật mất lòng thuộc chủ đề về Thắc Mắt thời
gian này đang được rất nhiều bạn quan tâm đúng không nào !! Hôm
nay, Hãy cùng https://hangnhatcaocap.com.vn/
tìm hiểu Sự thật mất lòng trong bài viết hôm nay nhé ! Các bạn đang
xem nội dung : “Sự thật mất lòng”
Thông tin chi tiết về Sự thật mất lòng
Xem nhanh
Tục ngữ Việt Nam có câu: “ Sự thật mất lòng”. Vì thế càng ngày người ta càng ngại nói sự thật, ngại nghe sự thật, ngại đón nhận sự thật và càng ngại sống và làm chứng cho sự thật vì sợ “mất lòng” người khác, sợ mất đi thể diện, thế giá, mất đi những quyền lợi trước mắt của mình. Còn Chúa Giêsu, Ngài không bao giờ sợ mất lòng người đời mà chỉ sợ mất đi sự thật, vì vậy, Lời của Ngài luôn là lời chân thật và bền vững dù Ngài phải trả những giá thật đắt.
Đời sống
Thứ sáu, 02/02/2018, 08:34 AM
Thích Đạt Ma Phổ Giác
Lời nói có thể làm cho ta thương yêu đùm bọc, giúp đỡ hay ganh ghét hận thù, triệt tiêu, hủy diệt lẫn nhau.
Con người là một loài vật cao cấp hơn hẳn các
loài khác nhờ biết suy nghĩ nói năng rồi mới hành động, nói là một
khả năng đặc biệt của con người, mọi việc vui buồn sướng khổ đều
phát xuất từ lời nói. Lời nói có thể làm cho ta thương yêu đùm bọc
giúp đỡ lẫn nhau hay ganh ghét hận thù triệt tiêu hủy diệt. Cho nên
có câu:
“Lời nói không mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”
Tôi có khiếm khuyết là hay nói xấu người khác,
hễ không vừa lòng chuyện gì là nói mạnh bạo chẳng biết nể sợ một
ai, dù đó là người ơn. Chính vì vậy cuộc đời của tôi cũng trải qua
nhiều biến cố thăng trầm, ba chìm bảy nổi chín cái lênh đênh. Ai
cũng sĩ diện bản ngã của mình, nên nói lỗi người khác dễ dẫn đến
bất hòa và tranh chấp. Nếu không nói thì trở thành tín đồ cuồng si,
chỉ biết vâng theo mệnh lệnh của người có quyền lực.
Như thế vô tình đưa đẩy các sếp của mình trở
thành những con người phong kiến cấp tiến. Ngày xưa, các thể chế
phong kiến vua là con trời, mà trời là đấng tối cao có quyền ban
phước giáng họa, bề trên là tôn quý, bề dưới là phục tùng. Ngày
nay, các tập tục đó đã từ từ được thay thế cho chế độ chuyên chính
dân chủ, chính con người làm chủ vận mệnh và cùng nhau biết cách
vận dụng kết hợp với nhiều người. Chế độ quân chủ phong kiến trên
nền tảng cá nhân quyết định mọi quyền lực, bằng sự độc đoán độc tài
khi con người còn mờ mịt trong hiểu biết.
Người sau này khôn ngoan hơn cũng chính sách
phong kiến độc tôn triển khai thành phong kiến cấp tiến để củng cố
duy trì địa vị của mình và được xây dựng trên nền tảng bản ngã
nhiều người có quyền lực. Nói lỗi lầm của người khác trên tinh thần
góp ý xây dựng để cùng nhau dấn thân và phục vụ đời sống xã hội
ngày càng tốt đẹp. Nói lỗi lầm ai đó để triệt buộc hoặc hạ bệ người
khác nhằm trả thù cá nhân.
Thông thường thì chúng ta hay ngồi lại với nhau
để nói lỗi lầm của người khác, vì chúng ta nghĩ rằng mình là người
tốt, còn người kia là người xấu. Có khi chúng ta nói xấu người khác
vì ganh ghét họ, thấy họ hơn mình về địa vị và quyền lực. Khi chúng
ta không làm chủ bản thân, trong cơn tức giận ta có thể nói xấu
người khác. Đôi khi chúng ta nói xấu người khác để lôi kéo mọi
người về phe của mình.
Nói xấu người khác sẽ dẫn đến tai hại như thế
nào? Chính khi đang nói, mình cảm thấy bực bội tức tối và dường như
chúng ta cũng bất an khi phanh phui lỗi của người. Khi chúng ta
thấy lỗi lầm của người khác, là chúng ta có thể bỏ mất cơ hội hiểu
biết và thương yêu hơn. Một lời nói tốt đẹp có thể đem lại hòa bình
cho nhân loại, một lời nói thách thức có thể gây ra chiến
tranh.
Nói xấu người khác có được lợi ích gì? Thường
thì không được lợi ích gì cả, mà ta phải mang khẩu nghiệp ác, khi
nói xấu người thì bị người nói xấu lại, có khi dẫn đến gây gổ xích
mích hiềm thù nhau. Cho nên chúng ta nguyện không nói lỗi lầm của
người khác, để khẩu nghiệp của ta được thanh tịnh, do đó ta có thời
gian quán chiếu soi sáng sự vật một cách tốt đẹp. Khi chúng ta tức
giận ai, chúng ta dễ dàng nói xấu người đó, để thuyết phục mọi
người đứng về phía chúng ta. Có khi chúng ta nói xấu người vì ganh
ghét, nói xấu người vì họ hơn mình, nói xấu người để hả cơn
giận.
Vậy nói xấu người khác để được lợi ích gì? Chắc
chắn chúng ta sẽ mang lấy khổ đau, giống như người đốt đuốc đi
ngược chiều gió, người thì chưa nghe chưa biết nhưng ta đã bốc lửa
sân si tự thiêu đốt chính ta. Khi nói xấu người khác, chính bản
thân ta đã phải chịu bất an, vì khi nói xấu ai đó tức có sự nóng
giận nên chúng ta cảm thấy rằng mình là kẻ khổ trước tiên. Để đối
trị bệnh nói xấu người khác, ta hãy nhìn thấy cái hay của họ. Nếu
ta để ý điều tốt của họ, thì ta sẽ không thấy lỗi lầm, vì ta thấy
việc tốt nên sinh tâm hoan hỷ.
Có nhiều người chỉ thích nói sự thật chứ không
thích nói để được lòng thiên hạ, họ tôn trọng cái thực nên lúc nào
cũng thẳng ruột nói đúng mục đích, do đó bị nhiều người tỵ hiềm
ganh ghét chờ thời cơ trả thù. Ai cũng biết rằng nói sự thật là quý
giá nhất trên đời, nhưng thuốc đắng dã tật, người thật mất lòng.
Khó có ai đủ can đảm nhìn nhận sự thật, vì sự thật lúc nào cũng phũ
phàng. Nhất là nói sự thật với những người có quyền thế, dễ bị mang
họa vào thân vì người có quyền sĩ diện bản ngã lớn hơn ông trời
con.
Nói sự thật là một điều tốt, nhưng vẫn còn tùy
thuận vào môi trường sống của chúng ta. Nếu chúng ta cứ một bề chấp
chặt vào sự thật, e có ngày ta sẽ gặp hiểm nguy vì kẻ tiểu nhân sẵn
sàng chống trả quyết liệt bằng mọi cách. Như thế, dù nói sự thật
cũng chưa hẳn là giải pháp tốt để giúp mọi người thăng hoa trong
cuộc sống. Nhưng nếu nói sự thật để bảo vệ chân lý vì sự sống còn
của nhân loại, vì lợi ích cho nhiều người thì dù có chết, ta vẫn
nói. Nói để làm gì? Nói để đem lại công bằng cho nhân loại. Nhưng
nếu nói sự thật làm cho đối phương không còn cơ hội để được sống
yêu thương và tác hại lớn đến cộng đồng xã hội, thì ta phải khéo
léo che giấu bớt.
Tóm lại nói xấu người khác là căn bệnh trầm kha
của đa số con người, là thói quen thâm căn cố đế do chấp ngã gây
ra. Trong lúc nóng giận dễ phát sinh những lời nói xấu người khác,
hoặc thấy ta đúng người sai nên hay nói xấu người khác. Hoặc ta
muốn hạ bệ người để tranh giành quyền lực cho nên nói xấu kẻ khác,
để kéo họ về phe của ta.
![]() |
Trong sự tương quan giao tiếp hằng ngày, mọi sự
xích mích bất hòa đều bắt nguồn từ việc, nghĩ xấu và nói xấu người
khác. Khi nói xấu người khác tức tâm ta có sân hận bực tức khó
chịu, ta đang làm tổn thương mình và người. Vì sao? Vì mình đang
đưa khối u ung nhọt vào trong lòng mình, nên lúc nào nghĩ tới người
đó là ta khổ não. Ta tự giết chết ta lần mòn trong đau khổ, bởi vì
khi nghĩ xấu và nói xấu người khác tâm ta bị vẩn đục và gây thêm
nghiệp ân oán thù hằn.
Muốn không nói xấu người khác ta phải tập đừng
nhìn thấy lỗi người, vì khi thấy lỗi người ta dễ dàng bị kích thích
tác động bởi thói quen nhiều đời tranh hơn tranh thua, hơn thì sinh
cống cao ngã mạn, thua thì sinh oán hờn tìm cách nói lỗi của nhau.
Không nghĩ xấu và nói xấu người là một hạnh tu rất khó làm, không
phải một sớm một chiều mà chúng ta có thể thực hiện được.
Nói là một khả năng đặc biệt của con người, là
phương tiện truyền thông hữu hiệu nhất để chúng ta tiếp nhận những
giá trị sống bằng sự yêu thương hay ghét bỏ. Lời nói rất lợi hại
trong khi giao tiếp với mọi người, một lời nói tốt có thể đem lại
thiện cảm cho nhau và ngược lại sinh ra hận thù. Nghĩ xấu người
khác chỉ làm cho tâm ta tổn thương, còn nói xấu người khác làm cho
hai người đều tổn thương. Nhưng ngược đời thay có những kẻ phải nói
mạnh như thế họ mới chịu sửa sai, còn dùng lời nói ái ngữ đối với
họ chẳng “áp phê” gì.
Quả thật tâm tính chúng sinh do tạo nghiệp bất
đồng nên chẳng ai giống ai, cũng lời nói đó đem áp dụng với người
này thì có hiệu quả tốt, nhưng đem áp dụng với người kia thì đổ vỡ.
Chúng ta có tật hay nói, thích nói, hễ ngồi lại cùng nhau là nói
chuyện phải quấy, tốt xấu hơn thua, chê bai người này, chỉ trích
người kia. Để chuyển hóa nghiệp nói xấu người khác, đầu tiên chúng
ta tập ý không nghĩ xấu người khác, ý đã không nghĩ xấu thì miệng
không bao giờ nói xấu.
Ta lỡ nói xấu một người phàm tình thì khả dĩ tội
còn nhẹ, còn nếu nói xấu một bậc đạo cao đức trọng thì e rằng khó
ngóc đầu lên nổi, vì sao? Bậc đạo cao đức trọng đã hy sinh cả đời
người chỉ vì lợi ích tha nhân mà không màng đến chính mình, vị ấy
đã hết lòng vì chúng sinh để hướng dẫn điều hay lẽ phải giúp con
người từ tội lỗi xấu xa trở thành người hiền lương trong sạch. Xã
hội ngày nay do tiếp thu quá nhanh nền văn minh vật chất hiện đại,
nên buộc con người càng sống giả dối nhiều hơn, cũng chỉ vì quyền
lợi riêng tư mà ra.
Nói xấu để làm hại người tu hành chân chính quả
báo sẽ bị si mê đần độn vô số kiếp, hiện đời mất hạt giống tưới tẩm
từ bi hạnh phúc để rồi không còn cơ hội làm lành lánh dữ.
Muốn vậy ta phải học hạnh lắng nghe của Bồ tát
Quán Thế Âm, luôn lắng nghe tiếng nói của tha nhân, luôn lắng nghe
tiếng kêu cứu khổ, luôn lắng nghe tâm tư nguyện vọng của mọi người,
để làm vơi bớt nỗi đau bất hạnh. Hay ta học hạnh lễ xá của Bồ tát
Thường Bất Khinh, luôn thấp mình khiêm cung lễ xá mọi người vì thấy
ai cũng sẽ thành Phật trong tương lai.
Dù bị ai nói nặng nói nhẹ hay mắng chửi thậm tệ
hoặc bị đánh đập tàn nhẫn, nhưng Bồ tát vẫn một lòng không oán giận
mà còn thương cho người đó nhiều hơn, vì người này còn quá mê muội
nên mới hành động một cách dại khờ. Ngoài việc thực tập các công
hạnh của Bồ tát, chúng ta còn học hạnh tùy hỷ khen tặng người khi
thấy họ làm việc phước thiện, đa số chúng ta thích khen hơn là bị
chê. Khi thấy ai làm một điều xấu gì đó, ta phải quán tha thứ vì họ
bị vô minh che lấp, họ đáng thương hơn đáng ghét nên ta không nói
xấu họ.
Khi thấy ai làm một điều tốt, ta nên khen ngợi
khích lệ họ, để ta và người cùng vui vẻ sống với nhau mà được kết
nối yêu thương bằng trái tim hiểu biết.
Thích Đạt Ma Phổ
Giác
Sự kiện nổi bật






Tin chọn lọc

Các câu hỏi về sự thật mất lòng là gì
Nếu có bắt kỳ câu hỏi thắc mắt nào vê sự thật mất lòng là gì hãy cho chúng mình biết nhé, mõi thắt mắt hay góp ý của các bạn sẽ giúp mình cải thiện hơn trong các bài sau nhé